Chào mọi người, hôm nay tôi sẽ chia sẻ với mọi người về quá trình “chinh chiến” với trò tiến lên miền Nam trên sân đình nhé. Nghe có vẻ hơi “quê” nhưng mà vui lắm các ông ạ!
Bắt Đầu “Nghiệp” Chơi Bài
Chuyện là thế này, đợt vừa rồi về quê, thấy mấy bác mấy chú ngồi đánh bài tiến lên ngoài sân đình rôm rả quá, tôi cũng tò mò mon men lại xem. Ban đầu thì chỉ đứng ngoài xem thôi, vì có biết đánh đâu. Cơ mà thấy không khí vui vẻ, lại được mấy bác rủ rê, thế là tôi cũng “liều mình” ngồi xuống làm ván.
“Vật Vã” Với Những Ván Bài Đầu Tiên
Trời ơi, mới đầu đúng là “gà mờ” luôn các ông ạ. Cầm bài trên tay mà cứ lóng ngóng, chả biết đánh con nào trước, con nào sau. Mấy bác đánh vèo vèo, mình thì cứ ngồi nghĩ mãi, có khi nghĩ xong thì người ta đã đánh xong từ đời nào rồi. Bị “cháy” liên tục, có ván còn không đi được con nào, quê ơi là quê!
- Lần đầu tiên cầm bài, run hơn cả đi thi đại học.
- Đánh sai luật, bị mắng té tát (nhưng mà vui).
- “Cháy” bài là chuyện thường ngày ở huyện.
“Lột Xác” Và “Phục Thù”
Nhưng mà “có công mài sắt, có ngày nên kim” các ông ạ. Sau mấy ngày “ăn hành” liên tục, tôi cũng bắt đầu “học lỏm” được kha khá kinh nghiệm. Dần dần, tôi biết cách xếp bài, biết “đọc bài” đối thủ, biết lúc nào nên “xả”, lúc nào nên “ém”.
Và thế là, từ một “tay mơ”, tôi đã dần dần “lột xác” thành một “cao thủ” (tự phong thôi nhé). Bắt đầu có những ván thắng, thậm chí có ván còn “tới trắng” luôn, oách xà lách! Mấy bác trước hay “chặt” mình, giờ cũng phải “dè chừng” rồi nhé.
Nói chung là, chơi tiến lên miền Nam trên sân đình tuy đơn giản nhưng mà vui lắm các ông ạ. Không chỉ là giải trí, mà còn là dịp để giao lưu, gắn kết tình làng nghĩa xóm nữa. Ông nào có dịp về quê thì nhớ thử nhé, đảm bảo không hối hận đâu!